Nỗi buồn lặng lẽ lướt qua sông,
Bến vắng chiều thu một nỗi lòng,
Bao năm sinh sống phòng không vắng,
Biết đến ngày nào vẹn ước mong,
Tôi biết tình yêu đã mất rồi,
Tình người bạc trắng tựa như vôi,
Nay đành khép kín đời phận bạc,
Số kiếp đa đoan lắm đọa đày,
Tình cờ biết được người bạn tốt,
Cũng là trò cũ của Thầy tôi,
Những năm tranh đấu nhiều sóng gió,
Nét mặt phong trần tóc cũng vơi,
Tuy rằng khoảng cách người viễn xứ,
Anh cũng cùng tôi tán chuyện đời,
Nào khuyên nào dặn lờ chuyện cũ,
Để khỏi xót xa phận má hồng,
Tôi vui có lẽ lời khuyên đúng,
Nên đã hứa lòng nguyện cố quên,
Giờ đây tôi thấy mình vui hẳn,
VIẾT THEO TÂM TÌNH LÂM HOÀNG YẾN CHSHD,
VÂN NGUYỄN, SUMMER 2012.