Saturday, October 19, 2013

BÊN ĐỜI HIU QUẠNH (01)

“Người đi để lại đời hiu quạnh,
Một mình gối chiếc bạn năm canh.”
Những người thân mến của trường tôi,
Trôi nỗi bao la mấy góc trời,
Đông tây nam bắc đời đơn chiếc,
Ngỡ lục bình theo nước về khơi,
Cô Ngọc mới đây giã biệt đời,
Để thầy Thiên lại sống đơn côi,
Như Cô Đính cũng rời sự sống,
Cho thầy Phan nặng nổi buồn thôi,
Vợ thầy Lang mất lúc ra khơi,
Đã mấy mươi năm lắng đọng rồi,
Hiền thê thầy Lợi rời dương thế,
Lúc tuổi cô chưa thỏa mộng đời,
Anh Phong vừa cạn chén ly bôi,
Gởi lại đồng môn những bồi hồi,
Chế Ngọc cam tâm thời quạnh quẻ,
Buồn đời góa phụ thuở nào nguôi,
Cẩm Tú trung niên tuổi tuyệt vời,
Chồng về lạc cảnh nợ trần vơi,
Bạn Hưng lúc sắp rời dương thế,
Tôi về chưa gặp bạn tàn hơi.
VIẾT ĐỂ AN ỦI TÂM TƯ CÔ ĐƠN CỦA NGƯỜI GÓA BỤA,
NGƯỜI THÂN MẾN CỦA TRƯỜNG XƯA HOÀNG DIỆU.


  
VÂN NGUYỄN. OCTOBER 17TH, 2013.