Ngọc Quý hởi, thuyền xưa giờ đâu nhỉ?
Vẫn bồng bềnh hay thịt rã xương tan?
Nhớ ngày xưa dù mưa nắng chang chang,
Thuyền mãi vẫn hiên ngang cùng tuế nguyệt,
Mấy mươi năm lìa xa vùng đất Việt,
Nhớ thuyền hoài dù năm tháng phôi pha,
Hôm nay đây gẩm lại chuyện đả qua,
Lòng xao xuyến ngỡ như mình trẻ lại,
Nhớ thuyền lúc từ buổi đầu cập bến,
Đảo Lê tung bên cạnh cửa Ar ya,
Như chim hoang lạc giữa chốn rừng già,
Không còn biết đường nào mà ra nữa,
Có những lúc hiên ngang trên sóng nước,
Hướng về vùng thị trấn của Pê năng,
Đưa lữ khách sang bến lạ chung quanh,
Vùng hải đảo, ôi trùng trùng điệp điệp,
Một ngày nọ tạm về thăm đất Việt,
Mà cứ ngỡ Ngọc Quý đã về đây,
Thăm đất nước sau nhiều năm vắng bóng.