Người lính thuỷ năm xưa quê Kế Sách,
Lúc thanh bình sang học tận miền xa,
Mấy năm sau buồn tủi kiếp xa nhà,
Trốn khỏi trại nhờ tình xưa bạn cũ,
Thời thuyền trưởng nhiều suy tư ấp ủ,
Chẳng ra đi bởi nặng nợ song thân,
Buổi ra khơi duy nhất chỉ một lần,
Tới được bến với tình nhân ngày trước,
Sang Hoa kỳ với nỗi buồn ray rứt,
Cùng đồng hành có một đứa con trai,
Nuôi dưỡng con cho đến lúc thành tài,
Giờ bác sĩ vẻ vang ngày viễn xứ,
Nhưng đứa con cũng có buồn không ít,
Trách mẹ mình sao vướng bẫy tình yêu,
Vợ sĩ quan sau ngày tháng quạnh hiu,
Việc kinh doanh phải biết điều nầy nọ,
Chuyện bác tài rồi anh lơ cám dỗ,
Thảm trạng nầy đầy vẫy ở mọi nơi,
Biết nói sao chuyện cũ đã qua rồi,
Phải vui sống với cảnh đời ngang trái,
Ngày tháng dài cơm chay không e ngại,
Tối đọc kinh lạy Phật độ nhân sinh,
Tuy không phải lánh xa mái gia đình,
Nhưng khoát áo nâu sòng khi niệm Phật.
VÂN NGUYỄN-FEB
2013. VIẾT KÍNH TẶNG MỘT NGƯỜI CẬU.