Tôi với anh hai mảnh đời xa lạ,
Biết được nhau nhờ đôi trẻ mà thôi,
Tâm sự vơi với xúc động bồi hồi,
Tim tôi thắt, mắt anh như rướm lệ,
Mười mấy
năm nhọc nhằn không xiết kể,
Đất hoang vu rừng thẳm núi trập trùng,
Trời giá lạnh bao phủ trại tập trung,
Có đồng cảnh bỏ mình nơi đất bắc,
Phận đơn
côi từng đêm buồn hiu hắt,
Bạn cùng tù niềm vui nhất đời anh,
Mười mấy năm xa con phải cam đành,
Phút đoàn tụ tình con cha cũng nhạt,
Anh cố vui
nợ phu thê tan tác,
Nỗi đau còn ấp ủ quảng đời trai,
Đứa trẻ xưa đèn sách những năm dài,
Nay thành đạt đa phần là công mẹ,
Trên biển
cả bốn mươi ngày buồn tẻ,
Thuyền nổi trôi theo sóng nước bền
bồng,
Tắp bên đảo mừng vui còn sự sống.