Thu về nhìn chiếc lá vàng rơi,
Vùi thân bụi cát biết bao đời?
Có ai thầm tưởng người cũng thế?
Tuổi già bệnh tử phải tàn hơi,
Chiếc lá tạo nên cũng bởi trời,
Lớn dần mưa nắng chịu đầy vơi,
Xuân xanh thu úa đông tàn tạ,
Phong ba bão tố nát tơi bời,
Thế gian trời tạo kiếp cho người,
Vừa mới lọt lòng nước mắt rơi,
Nghĩ rằng khó sống đời bằng phẳng?
Nên kiếp nhân sinh tạm cõi đời,
Nhất thu bao lá rụng rơi?
Nhất niên bao kiếp con người qui tiên?
Ngày xưa Tư Hãn cố tìm,
Trường sinh bất tử thuốc tiên sống đời.