Một buổi sáng sương
khuya còn ứ đọng,
Người đàn ông lặng
lẽ bước lang thang,
Vùng miền đông có
cát trắng đất vàng,
Sau khi cổng từ
trại giam khép kín,
Anh ra đi không có
gì bịn rịn,
Mấy năm dài đời
lao lý ở đây,
Những gian nan in
kỷ niệm đong đầy,
Nay được thả cho
trở về quê cũ,
Đất Sóc Trăng là
nơi anh cư trú,
Bến xe đò phía
trước cũng không xa,
Trên xe thấy có
người anh quen biết,
Một chị kia mời
anh tô bún thịt,
Dù bụng đói miệng
thốt tiếng ăn rồi,
Bởi tiền túi chỉ đủ
vé xe thôi,
Xe tới bắc Cần Thơ
chờ qua bến,
Người phụ nữ bước
qua lời hổn hển,
Nói rằng em vợ lính
của anh đây,
Em mời anh tuy
không gặp lâu ngày,
VÂN NGUYỄN. MAY 2ND, 2013. VIẾT
TẶNG ANH TRẦN NGỌC PHÚ .