Thời nào cũng có
kẻ nghèo,
Có ai hiểu rõ cảnh
đời ra sao?
Thì thầm hỏi đấng
trên cao,
Phải chăng tạo cảnh
khổ đau cho người?
Quê ta cũng có
bao thời,
Từ thôn tới thị lắm
lời ăn xin,
Phế nhân chẳng
giúp được mình,
Vợ con lìa bỏ gia
đình nát tan,
Trẻ nhỏ moi rác
bên đàng,
Tìm nguồn thực phẩm
lang thang từng ngày,
Cụ già lần bước
đó đây,
Không nơi nương tựa
chấp tay khẩn trời,
Cha mù cảnh khổ đầy
vơi,
Nhờ đứa con trẻ
bơ vơ dẫn đường,
Cảnh đời bất hạnh
thảm thương,
Mong tìm có được
chén cơm dư thừa,
Kẻ hủi lê lết bên
đường,
Làm cho kẻ sợ người
thương cảnh đời,
Áo quần rách rưới
tả tơi,
Có mong ước sống
kiếp đời trời ban ?
Nước Mỹ có tiếng
giàu sang,
Mấy ai thấy được
cảnh ngang trái nầy?
Sáng chiều nối bước
theo chân,
Xếp hàng chờ lãnh
bữa ăn qua ngày,
Tối đến tìm ngủ
đó đây,
Chân cầu góc phố
dựng xây mái nhà,
Vách mái do giấy
mà ra,
Co ro lạnh lẽo
mưa sa gió về.
Nhân loại còn cảnh
tái tê,
Phải chăng số phận
bởi thiên định phần?
Tình người chắc
có phân vân,
VÂN NGUYỄN, MÙA THU 2012 .