Hoàng Diệu có một
người thầy,
Quanh năm suốt tháng
lo về phát ngân,
Lương bổng là
chuyện rất cần,
Để các thầy khỏi
bận tâm chuyện nhà,
Sau ngày khói lửa
rụi tàn,
Thầy theo đường
biển vượt ngàn hiểm nguy,
Tới Bi đong chẳng
khó gì,
Nhưng cái bất hạnh
cô đi lạc đường,
Cố nén giây phút
thảm thương,
Cùng con thầy đến
định cư Hoa kỳ,
San-ta A-na
Ca-li,
Thầy cũng đi học đi
thi một thời,
Bây giờ dù tuổi
cao rồi,
Vẫn chơi ten-nis
như thời trẻ thôi,
Bao năm lặn hụp nổi
trôi,
Thầy lo con cái một
đời đơn côi,
Nên lúc rãnh rỗi
thảnh thơi,
Tổ chức hợp mặt hàng
năm,
Phát giải khuyến
học ngày rằm Trung thu,
Thảnh thơi với tuổi
bát tuần,
Bạn gái thầy mới
quen vừa nửa năm,
Sức khỏe tựa ánh
trăng thanh,
Mong thầy có được một trăm tuổi đời.