Mấy mươi năm đã rời xa đất tổ,
Trên chiếc thuyền đóng bằng gỗ mong
manh,
Vượt trùng dương trong đêm tối hải
hành,
Rồi ngoảnh lại nhìn quê cha lần cuối,
Tới bờ bến xứ người buồn rã rượi,
Tuy có vui vì thoát lưới tử thần,
Lòng chợt buồn chợt nhớ mọi người
thân,
Nghĩ không biết có một lần gặp lại,
Dân nước Việt ngày xưa từng oằn oại,
Bởi bạo quyền thống trị ách ngoại
bang,
Giòng Âu Lạc chịu cai đắng vô vàn,
Ngày an cư dưới vùng trời tân tiến,
Vẫn nhớ về quê cũ mến yêu xưa,
Dòng sông quê dưới mưa nắng hai mùa,
Ruộng lúa chín vàng bao la bát ngát,
Người dân quê với cuộc đời đạm bạc,
Gái trai làng e thẹn tuổi cặp kê,
Bao nhiêu là những kỷ niệm lê thê,
Mỗi khi nghĩ miên man về đất Việt.
VÂN NGUYỄN. JUNE 23, 2014.