Em than thở sao đời
em lận đận,
Bởi chuyện gì
cũng cay đắng đầy vơi,
Không êm xuôi
không bình thản bên đời,
Nên cảm lụy độc
hành nơi xứ lạ,
Nghĩa lận đận cho
đời bao la quá,
Không riêng em mà
cho cả tha nhân,
Kẻ mai mắn thì vướng
lấy đôi lần,
Người kém phước
thì bội phần cam chịu,
Ngày ta hết kiếp
nhân sinh mới hiểu?
Định mệnh nào khiến
ta chịu lao đao,
Trời gọi ai nấy dạ
tự thuở nào,
Thế em có còn than sao bạc phận?