Chiếc thuyền gỗ đưa tôi lìa đất Tổ,
Lướt bồng bềnh theo sóng vỗ đại dương,
Thấp thoáng xa nghe sấm sét cuối đường,
Cơn giông tố như kéo thuyền trở lại,
Thuyền lắc lư như cố tìm bến đậu,
Đám mây đen cuồng cuộng chạy về đây,
Gương mặt ai cũng hốt hoảng đong đầy,
Tôi chẳng biết đời mình về đâu nữa,
Trong khoan, nước tràn vô từ khắp nẻo,
Trời xót thương giọt lệ nhỏ mênh mông,
Thần gió kia cũng dịu giọng căm hờn,
Mang trả lại bình minh vừa bị khuất,
Chẳng mấy chốc thuyền xa vùng tang tóc,
Không vết thương, thuyền cặp bến Bi đong,
Mã lai đây, tôi thầm ước trong lòng,
Đời sẽ có niềm vui đời tị nạn,
Nhưng than ôi, chưa tới vùng biển cạn,
Chiếc tàu đen kè sát cạnh bên hông,
Mũi súng đen chĩa xuống chiếc thuyền nong,
Kéo đi đâu? họ trả về Côn đảo?
Nước mắt tuông in ngàn nổi lo âu,
Chú tài công bị trói lúc ban đầu,
Xin được nói một vài câu thành khẩn,
Viên thuyền trưởng bỗng gật đầu ân hận,
Bởi xưa kia chú cùng lớp cùng trường,
Cũng hải quân cũng học ở Hoa kỳ,
Nên thông cảm cho thuyền dừng giữa biển,
Tặng lương khô, chỉ đường qua ngõ khác,
Cám ơn người, nhân đạo quá đi thôi,
Mấy hôm sao dù sóng nhỏ sóng to,
Thuyền cập bến Lê Tung mừng vô hạn.
VIẾT ĐỂ KỶ NIỆM 7 NGÀY TRÊN BIỂN ĐÔNG.