Chiều buồn thơ thẩn cạnh bờ sông,
Có kẻ bâng khuâng nhớ chuyện lòng,
Nhìn lên khoảng trống trời yên gió,
Mơ bóng vợ hiền thuở có nhau,
Chỉ mới sang đây mười năm chẳng,
Bổng chốc bây giờ tuổi quá hưu,
Toán, Lý ngày xưa Thầy có dạy,
Học đường Hoàng diệu buổi sơ khai,
Ca li ấm áp chào đón khách,
Gặp lại Thầy rồi hội Sóc Trăng,
Anh Dũ năm xưa là Hội trưởng,
Giúp một việc làm để đỡ thân,
Đơn chiếc một mình chẳng có Cô,
Bởi Cô vĩnh viễn người thiên cổ,
Thầy buồn khi nghỉ thuở đoàn viên,
Mấy năm làm việc rồi xin nghĩ,
Bởi sức khỏe Thầy đã kém hơn,
Bạn bè cũng ít trò một mớ,