Cô em gái vùng quê Vàm Trà Ết,
Tính vui vui vóc liễu dáng mỹ miều,
Giờ nầy đây đôi mắt mãi đăm chiêu,
Để hồi tưởng phận đời nhiều sóng gió?
Ngày xa quê trên chiếc thuyền nho nhỏ,
Đến định cư xứ Mỹ buổi chiều đông,
Sống an vui bên con gái và chồng,
Đời hoan hỷ ngày cuối tuần có tiệc,
Mỗi bất hạnh bởi bệnh tim đáng tiếc,
Mấy tháng liền trong bệnh viện cô-ma,
Bạn thân quen tưởng khó trở lại nhà,
Trời thương xót nên cứu loài hoa đẹp,
Tuy tỉnh giấc nhưng tâm tư như mất,
Quên bạn bè quên tên cả thân quen,
Tuổi tứ niên đang sống cảnh êm đềm,
Rồi bỗng chóc biến cô về nghiệt ngã,
Thế mới biết vui trong đời chỉ tạm,
Thọ trăm năm ai cũng cám ơn trời,
Thời xuân xanh hưởng lạc thú đầy vơi,