Tuesday, August 13, 2013

DUYÊN TRỜI CHƯA ĐỊNH


Xin bạch hoá mối duyên thiên chưa định,
Tuổi đôi mươi tay trắng tính gì đâu,
Vùng cao nguyên đất đỏ chuyện tình sầu,
Còn nhuộm đỏ trong tim ngày tạm biệt,

Mổi sáng sớm thương binh rên thảm thiết,
Trên các giường của y viện cao nguyên,
Ban Mê Thuộc vùng trận chiến rừng thiêng,
Tôi phụ việc rửa thương người lính chiến,

Công việc nầy là do tôi tự nguyện,
Mỗi chiều về rảnh rổi luyện vòng quanh,
Quán chè thạch phía trước mái hiên tranh,
Cô nữ sinh bước song hành hôm trước,

Gái trung học trên đường về tha thướt,
Làm tôi mê theo chân bước về nhà,
Người đàn ông bên trong vội ngó ra,
Là bác Tựu quê Bùi Chu Phát Diệm,

Sau mấy lần tới chơi cùng trò truyện,
Bác mến tôi rồi mời đến dùng cơm,
Hiểu rõ bác là giám thị của trường,
Tôi lui tới dạy kèm con của bác,

Chưa tỏ tình sao lòng nghe man mác,
Buồn mai đây ngày phải sắp hồi hương,
Cạnh bến xe bác bỏ cả việc trường,
“Bác sẽ gã nếu cháu thương em Nữ”,

Bùi thị Nữ thẹn cười bên song cửa,
Tôi về quê rồi khói lửa tràn lan,
Vùng cao nguyên trong bom đạn tan hoang ,
Mất liên lạc cho đôi đàng cách trở.


VÂN NGUYỄN. AUG 13TH, 2013.  MỘT THỜI ĐỂ NHỚ.